Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nữ nhân của Thị Trưởng


Phan_23

Đợi Tô Ninh bớt khóc, Tiêu Ý Hàn ôm nàng ngồi xuống ghế ngoài ban công. Tiêu Ý Hàn nhìn cô bé trong ngực mình đang nhẹ khóc nấc lên từng hồi, có chút đau lòng, một cô gái tốt như vậy, mình đã làm gì xúc phạm đến nàng sao?

“Ninh Ninh ngoan, đừng khóc.” Tiêu Ý Hàn trong lòng tràn ngập cảm giác khổ sở, nàng dùng sức ôm chặt cô bé , nhẹ giọng dỗ dành.

Tô Ninh được thị trưởng ôm ấp trong lòng một hồi, trong lòng cô chưa từng đau khổ đến như vậy, khóc xong lại bắt đầu cảm thấy ngại ngùng. Cô chậm rãi ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, uỷ khuất hỏi thị trưởng:” Hàn, chị nói coi, mình có thể mãi mãi bên nhau sao?”

“Có thể.” Tiêu Ý Hàn nghiêm túc gật đầu, nàng hai tay ôm lấy gò má Tô Ninh, lau khô nước mắt cho cô.

“Nhưng mà, có phải là bởi vì sự xuất hiện của em mà phá đi gia đình của chị hay không? Iran ngoan như vậy, em không muốn bởi vì em mà làm cho nó mất đi gia đình ấm áp….” Vừa nói, nước mắt Tô Ninh vừa mới ngưng lại bắt đầu muốn rơi xuống.

Nghe xong lời nói của Tô Ninh, trong lòng Tiêu Ý Hàn thực đau đớn, cho tới nay nàng vẫn cho rằng chỉ cần mình đủ mạnh mẽ, đem sự tình một mình giải quyết, Tô Ninh sẽ không phải phiền lòng, nhưng nàng lại xem nhẹ một sự thật, Tô Ninh là một người sắp tốt nghiệp đại học, căn bản cũng có ý nghĩ độc lập của riêng mình, cô bé ngoan hiền này dường như đeo không ít gánh nặng trong lòng.

“Ninh Ninh, em nhìn tôi này.” Tiêu Ý Hàn không ngừng lau nước mắt cho Tô Ninh, làm cho Tô Ninh nhìn mình rồi nói:” có lẽ đoạn đường tương lai là rất gian nan, nhưng mà, không quan tâm tới việc em có tin tưởng tôi hay không, việc tôi làm hết thảy đều là vì hy vọng có thể mãi mãi ở bên em.”

Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh thành thật gật đầu, nói tiếp:” Em cũng biết thân phận của tôi, muốn ly hôn cũng không phải là chuyện đơn giản.”

“Em sẽ không để cho chị ly hôn…” Nghe xong thị trưởng nói, Tô Ninh đột nhiên kích động, cô gần như là hô to lên.

Tiêu Ý Hàn thay đổi tư thế, nàng đem Tô Ninh ôm vào trong ngực, nhẹ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, nói:” Không phải bởi vì em mà tôi ly hôn, nếu không phải vì chức vị, tôi cùng hắn cũng sẽ không cùng nhau đến giờ này.” ánh mắt Tiêu Ý Hàn đầy yêu thương, hôn hôn khoé môi Tô Ninh rồi nói:”Em là món quà tốt nhất mà thượng đế ban tặng cho tôi, hết thảy mọi việc em cứ giao cho tôi, tôi muốn em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

Tiêu Ý Hàn thật lòng ngon ngọt dỗ dành, Tô Ninh mềm lòng, cô nhìn thị trưởng trong mắt tràn đầy cảm động, đây là lần đầu thị trưởng nói với cô như vậy, lúc này cô thật sự cảm nhận được sự chân thành của thị trưởng.

Tiêu Ý Hàn không nói thêm gì nữa, hai người ôm nhau nhìn đèn đường bên ngoài, trong lòng cũng ấm áp hơn. Tô Ninh có chút ngại ngùng, bởi vì cảm xúc không hiểu được của mình mà làm cho đêm nay mất vui. Cô ngẩng đầu nhìn thị trưởng, thấy nàng đang nhìn mình cười hạnh phúc.

“Đều là tại chị” Tô Ninh bĩu môi oán giận nói.

Tiêu Ý Hàn nghiêng đầu khó hiểu:” Em trách tôi cái gì?”

“Ai bảo trên đường về chị không nói chuyện với em, chị chính l

à lo lắng bị người khác biết rõ quan hệ của chúng ta, chị nói có đúng hay không?” Tô Ninh dùng đôi mắt còn hoe đỏ nhìn thẳng Tiêu Ý Hàn hỏi.

Tiêu Ý Hàn nở nụ cười, búng nhẹ mũi Tô Ninh một cái, nói:” tôi không muốn tự nguyện thú nhận với em là do tôi ghen tị….” Nói dứt lời nàng thở dài như đang an ủi bản thân :” Có người theo đuổi Ninh Ninh của mình cũng là chuyện tốt…”

“…” nhìn vẻ miễn cưỡng nói ra của thị trưởng, Tô Ninh hơi sửng sốt, rồi kịp phản ứng, liền nhào vào lòng nàng, đầu ngã vào vai Tiêu Ý Hàn, nhẹ nói:” em mới không cần, em chỉ cần chị, một người yêu thương là đủ rồi.”

“Ừ, chỉ yêu thương một người.” Tiêu Ý Hàn ôm ấp Tô Ninh, nàng híp mắt nhìn ra ngoài, trong lòng âm thầm quyết tâm:” Nếu quả thật đến một ngày nàng buộc phải đưa ra lựa chọn, nàng tình nguyện bị thiên hạ tất cả mọi người lên án chê cười, cũng không muốn phụ bạc cô gái của mình.”

Chương 56: Yên lặng quan tâm

Tôn Hồng Na tắt điện thoại, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, nàng quay đầu liền trông thấy các bạn trong phòng đều đang nhìn mình.

“Ngươi vừa rồi hỏi Tô Ninh, bạn của nàng có phải là cô cô của ta không, những lời này có ý tứ gì?” Tiêu Trạch Vũ ngồi đối diện lên tiếng hỏi.

“A…” Tôn Hồng Na ngừng nói, chuyện này nàng thật không thể nói cho Tiêu Trạch Vũ. Trong lòng nàng nghĩ:” vừa rồi mình thật quá nóng vội, cũng không nghĩ đang ở đâu đã hỏi Ninh Ninh như vậy”

Tôn Hồng Na quay đầu, Dịch Dương đang ngồi bên trái nàng cũng tò mò nhìn sang, nàng bất đắc dĩ giả bộ lơ đãng nói:” Các ngươi không cần phải quá mức tò mò chuyện của Ninh Ninh có được không?” Nói dứt lời, vì che giấu suy nghĩ trong lòng, nàng bưng lên ly bia trước mặt uống một hơi.

Tiêu Trạch Vũ ngồi đó tiếp tục suy nghĩ không nói gì, Dịch Dương ngồi bên cạnh Tôn Hồng Na thì hướng về mấy người khác nhún nhún vai.

“Nàng có dạy kèm qua cho con trai của cô cô ngươi, Ninh Ninh từ trước tới giờ không thích giải thích nhiều, ngươi làm gì phải nhạy cảm như vậy?” Tôn Hồng Na thấy Tiêu Trạch Vũ vẫn giữ vẻ mặt sầu tư, liền tức giận nói ra.

Tiêu Trạch Vũ khinh thường trừng mắt lại Tôn Hồng Na, ra vẻ ai cần ngươi lo.

“Bộ cô cô của ngươi là thị trưởng thì giỏi lắm sao? Ninh Ninh quen biết cô ta, chuyện này cũng có gì kì quái? Ngươi theo đuổi nàng thì cứ theo đuổi, làm gì lại quản cả chuyện riêng tư của nàng, không phải nàng còn chưa có đồng ý với ngươi quen nhau sao!” Tôn Hồng Na thấy dáng vẻ vô lại của Tiêu Trạch Vũ, trong lòng nàng có chút bực, nàng đứng lên liếc Tiêu Trạch Vũ, lời nói có chút nặng khiến cả phòng lặng ngắt như tờ.

“Ngươi làm gì lớn tiếng như vậy?” Dịch Dương nắm tay Tôn Hồng Na ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.

“Ta không có nghĩ quản thúc ai, ta chỉ cảm thấy khó hiểu. Cô cô của ta đừng nói là người quen, đến người nhà cũng khó thân cận. Buổi chiều tại siêu thị, ta nhìn thấy các nàng cũng không giống là mới nhận thức một hai ngày…” Tiêu Trạch Vũ dừng một chút, hắn nhìn sang Na Na cùng Dịch Dương, có chút thô lỗ nói:” Xã hội bây giờ cũng thật “tiến bộ”, mệt ta còn không biết người như mình tại sao lại bại trận đây.”

Tôn Hồng Na nghe xong lời nói bóng gió của Tiêu Trạch Vũ, nàng vọt đứng lên,”phanh” một tiếng làm đổ cái ly trên mặt bàn, chỉ vào Tiêu Trạch Vũ quát:” ngươi có ý tứ gì? Cứ nói trắng ra đi…”

“Được rồi, các ngươi đều ít nói vài câu đi.” Dịch Dương thấy sắp lớn chuyện, nàng vội lôi kéo Na Na, thu hồi vẻ mặt hihi haha thường ngày, trở nên nghiêm túc nhìn Tiêu Trạch Vũ nói:” Đại thiếu gia bá đạo như ngươi, Ninh Ninh sẽ không bao giờ yêu thích, ta khuyên ngươi hay là dập tắt tâm tư này đi”.

“Nàng nói cho ngươi nghe?” Tiêu Trạch Vũ chăm chú nhìn Dịch Dương hỏi.

Dịch Dương kéo Na Na đang tức giận ngồi xuống, thở dài gật gật đầu nói:” Ninh Ninh không giống với bất kì người nào trong chúng ta, ngươi cũng có thể biết rõ.” Nàng nhìn Tiểu Vũ, dừng lại nói tiếp:” cho nên, đừng làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn cho nàng.”

Tiêu Trạch Vũ nghe xong Dịch Dương nói hình như có cảm xúc, hắn nhụt chí dựa lưng vào ghế, trên bàn tiệc, mấy người bạn hết người này nhìn người kia, tiếp tục uống bia, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

****************************************

Giống như Tô Ninh suy nghĩ, trận khóc nho nhỏ của cô xác thực đã phá huỷ một đêm vốn nên tốt đẹp “hạnh phúc”. Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh tâm tình không tốt, đến khi hai người nằm ở trong chăn đều không dám manh động làm gì, nàng là đang sợ, sợ hai người cho dù là vì không cẩn thận đụng chạm mờ ám sẽ làm dục hỏa đang nhen nhóm trong lòng nàng bùng cháy.

Ngày hôm sau, thứ hai, cứ theo lẻ thường, người đi làm, người đến trường.

Tiêu Ý Hàn vào văn phòng, chuyện thứ nhất là cho gọi thị chính Vương bí thư đến.

Vương Lập Trung là một người đàn ông trung niên không đến 50 tuổi, lúc đi đứng dáng vẻ luôn thẳng tắp nghiêm túc, làm việc gì cũng đâu ra đấy. Hơn nữa người này tính cách trầm ổn, hướng nội, thời gian Tiêu Ý Hàn còn chưa nhận chức thị trưởng, hắn vẫn đảm nhiệm chức vị thị chính bí thư trưởng, coi như là người cần cù chăm chỉ chứ không phải vì dựa lưng ai.

Sáng sớm hắn nhận được điện thoại liền đi đến văn phòng thị trưởng, vừa đến cửa đã thấy Giang Minh Kiệt đi tới, Vương Lập Trung mỉm cười chào hỏi. Trong nội bộ thị chính , ai cũng biết Giang Minh Kiệt là cận thần bên người thị trưởng, đối với người như vậy, Vương Lập Trung đó giờ vẫn bảo trì khoảng cách không xa không gần.

“Vương bí thư, ngươi cũng tới báo cáo công tác a?” Giang Minh Kiệt lạnh nhạt

đi đến bên cạnh Vương Lập Trung mỉm cười hỏi.

Vương Lập Trung thật thà phúc hậu gật đầu, nhấc tay gõ cửa.

Hai người một trước một sau đi vào văn phòng rộng rãi sáng ngời, Tiêu Ý Hàn ngồi sau bàn làm việc vẻ mặt nghiêm túc đang xử lý văn kiện, nghe tiếng vang nàng cũng không ngẩng đầu lên.

Hai người đi đến đứng cách bàn làm việc 1met. Vương Lập Trung mở miệng hỏi trước:”Tiêu thị trưởng, ngài tìm ta?”

Văn phòng yên tĩnh vài giây đồng hồ, Tiêu Ý Hàn từ đống văn kiện ngẩng đầu lên, trông thấy hai người đứng trước mặt, hơi nhíu mày, rồi lại cúi đầu, ngòi bút nhẹ xẹt qua trang giấy viết xong chữ cuối cùng mới chậm rãi ngẩng lên, nhướng mày nhìn  Giang Minh Kiệt.

Giang bí thư thấy thị trưởng nhìn mình, hắn bước về trước một bước, đem tư liệu trong tay đặt trên bàn, nói:” Tiêu thị trưởng, tư liệu ngài muốn đã có.”

Tiêu Ý Hàn cầm qua tư liệu giản lược lật xem một chút, nhìn Giang Minh Kiệt nhẹ gật đầu.

Giang Minh Kiệt nhìn ra ý tứ của thị trưởng, hắn trộm liếc sang Vương Lập Trung nói:”10 giờ, ngài có việc phải ra ngoài, nếu không còn chuyện gì, ta liền đi ra ngoài trước.”

Tiêu Ý Hàn gật gật đầu, Giang Minh Kiệt rất thức thời lui ra.

“Ta cho ngươi điều tra việc khu nhà cũ bị giải tỏa, thế nào rồi?” Sau khi Giang Minh Kiệt đi rồi, Tiêu Ý Hàn mới hỏi Vương Lập Trung.

“Điều tra tốt lắm, tập đoàn Hồng Vũ là chủ giải toả khu đất đó, đó là khu nhà cho công nhân viên chức của nhà máy gỗ, theo yêu cầu của ngài, ta cho người gọi đến người phụ trách của nhà máy. Bên đó phản hồi là những hộ gia đình ở đó cơ bản đều không có hộ khẩu, cho nên, việc phá bỏ và dời đi nơi khác đối với người dân ở đó mà nói không phải là sự tình gì tốt, sợ là sẽ khó khăn rất nhiều.” Vương Lập Trung phân tích tình hình, cảm thấy có chút tò mò, thị trưởng như thế nào lại để tâm đến việc nhỏ này, hắn cân nhắc nhanh rồi mở miệng hỏi:” ngài có chuyện gì không? Có cần ta đi liên lạc với bên tập đoàn Hồng Vũ.”

Ngón tay xinh đẹp thon dài của Tiêu Ý Hàn gõ nhẹ trên mặt bàn, nàng nghĩ nghĩ hỏi:” Có nhiều hộ dân như vậy, vấn đề chỗ ở làm thế nào giải quyết?”

“Nghe nói là sẽ cho chút ít tiền đền bù tổn thất, nhưng phòng ở nhất định là sẽ không có.”

Tiêu Ý Hàn gật gật đầu, nàng nhìn Vương Lập Trung nói:” suy nghĩ biện pháp đi, chuyện này giao cho ngươi giải quyết. Tận lực nhượng bộ với bên tập đoàn kia, cũng cùng bên nhà máy hợp tác giải quyết, có nhiều dân chúng như vậy, không thể để cho bọn họ đều không có nhà ở.”

“Được” Vương Lập Trung gật đầu, tiếp theo hỏi:” Ngài có người thân ở chỗ này?”

Vừa hỏi ra, hắn liền có chút hối hận, cảm giác mình hơi nhiều chuyện, hơn nữa bà con thân thích của thị trưởng làm sao có thể ở khu nhà cũ này.

“Mấy ngày hôm trước ta có đi qua, chỗ đó cũ kỹ không nói, còn quá chen chúc, không được an toàn.” Vừa nói Tiêu Ý Hàn vừa nhẹ lắc đầu:”Tranh thủ mau giải quyết đi, hết thảy nên đặt vấn đề của người dân lên làm chuẩn”

“Hiểu rõ.” Vương Lập Trung nghiêm túc gật đầu.

“Không còn việc gì , ngươi đi mau lên.” Tiêu Ý Hàn khoát tay nói. Đợi Vương Lập Trung đi rồi, nàng bước đến phía trước cửa sổ nhìn xem dòng xe cộ chậm rãi trên đường, trên gương mặt lạnh nở nụ cười nhàn nhạt:” như vậy, việc này khác nào nàng vì Ninh Ninh mà lợi dụng chức vị làm việc tư đâu?”

Giữa trưa, Tiêu Ý Hàn vừa xong một ít công tác, liền nhận được điện thoại trong nhà, Tiêu phụ nói cho nàng biết, mẹ nàng tại văn phòng đột nhiên té xỉu, đang cấp cứu ở bệnh viện.

Cúp điện thoại, cả người Tiêu Ý Hàn bị doạ đầy mồ hôi, nàng cho Tiểu Lý quay đầu xe hướng về nhà mình. Trên đường đi nàng nóng vội muốn chết, lúc xe lái vào khu cư xá nhà mình, không đợi xe ngừng hoàn toàn, nàng đã lao xuống xe, đi nhanh vào nhà.

Trong nhà, vừa ăn cơm trưa xong, dì Hồng đang hút bụi thảm phòng khách, vừa nghe tiếng động đã thấy Tiêu Ý Hàn vọt đến. Dì Hồng sững sờ, trong lòng nghĩ:” có chuyện gì xảy ra rồi? Chuyện gì làm cho người đó giờ luôn bình tĩnh lạnh lùng như thị trưởng lúc này lại khẩn trương như vậy?”

Dì Hồng vội buông máy hút bụi, bước nhanh theo Tiêu Ý Hàn lên lầu, vừa đi vừa hỏi:” làm sao vậy? Như thế nào gấp gáp như vậy?”

“Dì Hồng, mẹ ta bị bệnh, dì cũng mau thu thập đồ đạc, chúng ta đi Lâm Hồ.”

Tiêu Ý Hàn đi về phòng mình, cũng không quay đầu lại, phân phó cho dì Hồng.

“A a, được.” Dì Hồng trả lời, quay đầu đi xuống dưới lầu, trong miệng thì thầm nói” như thế nào đang khoẻ liền bị bệnh đây? Vậy phải làm sao bây giờ ?”

Tiêu Ý Hàn lấy chút ít tiền mặt trong tủ bảo hiểm, đơn giản rửa mặt xong, nàng thay đổi quần áo, vội vàng đi xuống lầu.

Hai người ngồi trên xe, Tiêu Ý Hàn đột nhiên nhớ tới con trai của mình còn đang ở trường, nàng có chút phiền lòng nhìn dì Hồng nói:”Không được rồi dì Hồng, dì đi Iran sẽ không có người chăm sóc .”

Dì Hồng cũng cau mày, dì lúc 20 tuổi liền vào làm việc tại Tiêu gia, đối với Tiêu gia cảm tình rất sâu nặng. Từ sau khi Tiêu Ý Hàn lớn lên, kết hôn, rồi sinh con , dì không chịu được Tiêu phụ và Tiêu mẫu cứ mãi miết công tác, liền đến nhà Tiêu Ý Hàn ở Giang Vịnh chăm sóc Iran. Mà sau khi dì rời đi, Tiêu gia cũng không có thêm người ở, một là Tiêu phụ Tiêu mẫu không thích thêm người, hai cũng là thân thể hai người đều rất tốt.

Tiêu Ý Hàn thấy mắt dì Hồng dần dần đỏ lên, nàng biết rõ dì Hồng là đang lo lắng cho mẹ của mình, nàng phân phó tiểu Lý lái xe. Rồi an ủi vỗ vỗ tay dì Hồng nói:” cùng đi đi, dì ở lại đó chiếu cố chăm sóc mẹ ta mấy ngày này, ta ngày mai còn có công việc quan trọng, sợ không thể ở lâu, Iran tan học ta sẽ cho người đi đón.”

Trên đường đi người bên trong xe đều u sầu, không đến hai tiếng sau, xe Tiêu Ý Hàn lái vào bệnh viện trung t

âm Lâm Hồ. Lúc này, Tiêu mẫu cũng đã cấp cứu xong, hai người chạy vào, đến khi trông thấy mẹ mình vẻ mặt mệt mỏi đang yên tĩnh ngủ trên giường bệnh, Tiêu Ý Hàn mới nhẹ nhàng thở ra.

Trong phòng bệnh, Tiêu ba ba ngồi ở trên ghế salon nhìn từng chút một nước biển mà xuất thần, Tiêu Ý Hàn chăm chú nhìn khí sắc của mẹ nàng, rồi đi đến ngồi xuống cạnh ba nàng.

“Mẹ con cần tĩnh dưỡng, người ta đến thăm cũng cho họ ở bên ngoài.” Tiêu phụ mắt nhìn ngoài cửa, nhẹ nói ra.

Tiêu Ý Hàn nghĩ thầm trách không được bên ngoài phòng bệnh có nhiều người như vậy.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Mẹ bị làm sao vậy?”

“Đột nhiên tuần hoàn não có vấn đề , gần đây huyết áp của mẹ con có chút cao.”

Tầm mắt của Tiêu Ý Hàn vẫn không rời giường bệnh, nàng thở dài, nhà nàng ba người kể cả nàng ai cũng liều mạng vì công việc. Nàng thở dài nhẹ giọng nói với ba mình:” Ngài cũng đừng nóng giận, lần này để cho mẹ nghỉ ngơi một thời gian.” Nói dứt lời nàng đứng dậy, nói tiếp:” Ta đi hỏi thăm bác sĩ.” Rồi đi ra ngoài.

bệnh tình Tiêu mẫu không phải rất nghiêm trọng, cũng may sớm phát hiện kịp thời, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, trị liệu một thời gian ngắn thì không có gì nguy hiểm.

Tiêu Ý Hàn đi ra khỏi văn phòng bác sĩ, tâm tình không còn khẩn trương như trước, nàng nhìn thời gian đã hơn 3 giờ chiều, còn 1 tiếng nữa thì Iran mới tan học.

Tiêu Ý Hàn tìm điện thoại trong túi xách thì thấy ảnh chụp của Tô Ninh cùng Iran, nàng cầm trên tay nhìn xem lòng lại ấm áp lên. Nàng cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, quyết định gọi cho Tô Ninh đi đón Iran về căn hộ riêng, nàng muốn cho hai người mà nàng yêu thương nhất có nhiều thời gian ở chung để tăng thêm tình cảm.

Chương 57: Khách không mời mà đến

Buổi chiều, tiết cuối cùng là giờ ngoại khóa tiếng Anh, Tô Ninh cầm sách tiếng Anh ngồi trên thềm đá, chân trời là một mảnh màu hồng sáng lạn ấm áp. Gò má Tô Ninh đỏ hồng, cô cúi đầu, tóc dài mềm mại rủ xuống che hai bên mặt, lúc này trong đầu cô đang nghĩ đến cảnh tượng trên giường lúc sáng…

Lúc sớm, trời còn chưa có sáng, hai mắt Tô Ninh mông lung, mơ hồ tỉnh lại. Tối hôm qua cô khóc nhiều quá mất sức, nên đêm nay cô ngủ thật sâu, cũng đầy hương vị ngọt ngào. Khi tỉnh lại, mặt của cô cùng gò má thị trưởng gần như là dán chặt lấy nhau. Tay của cô khoác trên hông thị trưởng, mà thị trưởng thì lại nằm sấp ngủ, một tay đang choàng qua người cô, Tô Ninh cảm thấy khác thường, trong nháy mắt gần như tỉnh táo lại, cô theo cánh tay trắng nõn thon dài của thị trưởng hướng lên người mình nhìn lại, bàn tay đó là đang che trên ngực của cô, còn ngón tay thì nắm lấy đầu vú…

Tô Ninh vốn là người dễ ngại ngùng, cô cắn môi dưới, đỏ mặt nhắm mắt lại, đợi nàng dần dần bình tĩnh nhịp tim, người bên cạnh tự nhiên giật giật, Tô Ninh cảm thấy khẩn trương vội giả bộ như còn chưa có tỉnh dậy…

Cô nghĩ lại chuyện đó mà cười khổ trong lòng, Tô Ninh đem tóc vén sau tai, ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn….Trong lòng nghĩ, thị trưởng thật đúng là người tà ác, ngủ cũng không quên chiếm tiện nghi của cô, cũng không biết kẻ háo sắc này đã để tay trên ngực mình bao lâu..bất quá, cô cũng không có thấy phiền chút nào =.=!!

Trong túi, chuông điện thoại vang lên, Tô Ninh lấy ra nghe, cô thấy trên màn hình là dãy số quen thuộc, liền nở ra nụ cười hạnh phúc.

“Chị tan làm rồi sao?” Tô Ninh nghe điện thoại, thanh âm của cô có chút kích động nhưng vẫn dịu dàng hỏi.

“Ừ, em đang ở trên lớp sao?”

Tô Ninh nghe thấy giọng thị trưởng đại nhân thì vui vẻ nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói:”Chúng ta đang có giờ ngoại khoá môn tiếng Anh, nhưng sắp tan lớp rồi…”

“Tôi đang ở Lâm Hồ”

“Huh?” Tô Ninh có chút khó hiểu.

“Mẹ tôi sinh bệnh , buổi tối tôi khả năng trở về không được, em đi đón Iran tan học?”

Tiêu Ý Hàn nói cực kỳ giản lược, thực sự không phải câu hỏi. Tô Ninh kì quái nhăn mặt, lúc nhận điện thoại, cô còn tưởng rằng thị trưởng tan làm hẹn cô đi đâu ra ngoài…

“Dì Hồng nghỉ rồi?” Dừng một chút Tô Ninh lại hỏi.

“Ừ, theo tôi cùng đi Lâm Hồ.”

“Nhưng mà…em đón Iran tan học thì có thể, còn buổi tối thì làm sao bây giờ?”

Điện thoại bên kia cũng im lặng vài giây, giọng Tiêu Ý Hàn lại vang lên:”Em trực tiếp dẫn Iran về căn hộ kia là tốt rồi, thằng bé lớn rồi sẽ không náo loạn.”

“Ách…” Tô Ninh không nói gì, thị trưởng đại nhân nói thật đúng là nhẹ nhàng linh hoạt, cô lớn như vậy cũng chưa chăm sóc qua trẻ con…nhưng mà, cô nghĩ nghĩ cũng thấy không còn cách nào khác, thị trưởng đã tìm mình, cô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Tô Ninh do dự, nhỏ giọng hỏi:”Vậy khi nào thì chị trở về?”

“sáng ngày mai, buổi sáng còn có hội nghị quan trọng phải tham dự.”

“sáng mai tôi phái xe đi đón em và Iran, không cần lo lắng.”

“A.” Tô Ninh có chút hụt hẫng, cô nhìn thời gian nếu đón Iran thì hiện tại lập tức phải đi rồi.

****************

Lần này đón Iran so với lần đầu thuận lợi hơn rất nhiều, tiểu quỷ không còn hoài nghi hỏi cô cái gì nữa, thật vui vẻ lôi kéo tay cô đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi:” chị Ninh Ninh, chị mang Iran đi về nhà ăn sườn non mà Tô bà nội làm sao?”

Tô Ninh thắc mắc cúi đầu nhìn thằng bé, hỏi:”Làm sao ngươi không gọi dì?”

Iran cảm giác được mình nói nhầm, nó vội dùng bàn tay bé nhỏ che miệng, cái đầu nhỏ thì ngó nghiêng nhìn xung quanh.

“Mẹ không ở đây, không có chuyện gì rồi.” Nói dứt lời nó còn hướng Tô Ninh cười hì hì.

Tô Ninh lắc đầu, đứa nhỏ này thật là quỷ a… Cô đón taxi dẫn Iran về căn hộ.

Vào cư xá, Tô Ninh một tay nhấc balo của Iran, một tay nắm tay thằng bé đi đến thang máy, cửa thang máy vừa vặn mở ra, Tô Ninh cúi đầu nắm tay Iran đi vào, lúc này Iran có chút kinh ngạc kêu lên “dì Cristina”

Tô Ninh ngẩng đầu, trong thang máy thật sự có hai người nữ , trong đó một người là Cristina, còn người kia hình như là người nước ngoài. Nữ nhân kia tóc xoăn dài, gương mặt góc cạnh rõ ràng, da dẻ trắng nõn, dáng người so với Cristina thì mập hơn một chút, nhưng tổng thể thực sự là xinh đẹp.

“Trùng hợp như vậy, chị Cristina” Tô Ninh sửng sốt vài giây rồi vội chào hỏi.

Cristina đem tay sờ đầu Iran, ấm áp cười với Tô Ninh, nói:” chúng ta đang muốn đi ra ngoài, sao em với Iran lại ở đây?” Nàng vừa nói vừa nhìn phía sau tìm kiếm Tiêu Ý Hàn.

“Ừ, em vừa đón Iran đi học về.”

Cristina cười cười, quay sang nói với cô gái xinh đẹp một đống thứ tiếng Anh mà Tô Ninh nghe không hiểu rõ lắm, Tô Ninh thấy ánh mắt của cô gái ngoại quốc kia đánh giá mình và Iran, cuối cùng tầm mắt của nàng dừng ở trên người Iran , có vẻ rất giật mình .

“Oh my god…đây là con trai của Hàn?” Cô gái đó hô to một tiếng, đột nhiên ngồi xuống trước người Iran, có chút không dám tin tưởng, dùng tiếng Trung Quốc lơ lớ hỏi ra.

Cristina từ chối cho ý kiến, bất đắc dĩ ấn nút thang máy, bốn người đứng trong đây đã một lúc, thấy Vicky nhìn Iran với vẻ hưng phấn, đoán là người này nhất thời sẽ không rời đi. Nàng chỉ có thể hướng lầu 15, chỗ căn hộ Tiêu Ý Hàn mà đi lên.

Trong thang máy, Tô Ninh thì kinh ngạc, Vicky thì quan sát Iran, Cristina thì bình thản, tỏ ra không quan tâm.

Tô Ninh cảm giác được Iran đang kéo tay mình, cô nhìn sang Iran thì thấy thằng bé đang cau mày, nhìn cô Tây đang ngồi xổm trước mặt, hoàn toàn là bộ dạng không biết đang xảy ra chuyện gì.

“Dì, ta gọi là Iran” thang máy dừng lại Iran nhích gần sang người Tô Ninh, rồi nghiêm túc giới thiệu bản thân với nữ nhân kia.

“Vicky, đến rồi”Cristina kéo Vicky đứng dậy, cũng có chút bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở.

Tô Ninh thấy cửa thang máy mở, cô vội hướng hai nữ nhân xinh đẹp nhẹ gật đầu, kéo tay Iran ra ngoài. Phía sau nàng lại truyền đến một tràng tiếng Anh, tiếp theo nghe thấy Cristina kêu tên cô.

“Ninh Ninh…”

Tô Ninh quay đầu.

“Hàn đâu?”Cristina hỏi.

“Nàng cùng dì Hồng đi Lâm Hồ, cho nên em mới đón Iran về đây.” Tô Ninh mỉm cười trả lời.

“A, vậy nhanh lên trở về đi, buổi tối ngủ nhớ khóa chặt cửa sổ.”Cristina lôi kéo Vicky không cho nàng đi về phía trước, vẫy tay tạm biệt Tô Ninh.

“Dì Ninh Ninh, dì tóc vàng kia ta không biết là ai.” Vào căn hộ, Tô Ninh đang giúp Iran thay quần áo, thì Iran quay đầu chăm chú nói.

Tô Ninh nhíu mày, thầm nghĩ :” ta cũng như ngươi không biết a….”

Cô nói với Iran: “Có thể là bạn của mẹ ngươi, ta cũng không biết”

Bên kia Cristina thì đang buồn phiền, lúc ở nước ngoài, ngoại trừ Tiêu Ý Hàn, thì Vicky cũng rất thân thiết với nàng. Từ sau khi xảy ra sự việc kia, các nàng gần như là không có liên lạc với nhau. Mà lần này Vicky không nói lời nào đã trực tiếp bay đến Giang Vịnh, gọi cho nàng đến đón, nàng còn chưa hiểu rõ đây là tình huống gì, lại đụng phải Tô Ninh. Cristina rất đau đầu, nhiều năm gần như không còn liên hệ, như thế nào Vicky lại đột nhiên bay tới đây, trong lòng nàng thật ra cũng có thể đoán được lần này Vicky đến hơn phân nửa là vì Tiêu Ý Hàn.

“Đi thôi, đi ăn cơm.”Cristina không nghĩ nhiều nữa, ấn thang máy, nói với Vicky.

“Cô bé kia là ai?” Vicky đột nhiên hỏi.

Cristina nhíu mày, suy nghĩ rồi nói:”bạn của Hàn, bạn rất thân”.

“Bạn bè?” Vicky đảo mắt cảm thấy nghi ngờ, người như Tiêu Ý Hàn làm sao biết kết bạn trẻ tuổi như vậy lại còn xinh đẹp?!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .